Tuesday 20 December 2011

Truyện - Lá Thư Xuân

LÁ THƯ XUÂNTứ Diễm

Chị Năm,

Hèn lâu rồi hổng có nhận thơ chị nên rầu muốn chết.  Nhất là mấy bữa gần Tết như vầy nè.  Tui ở không rảnh quá sức nhưng hổng có dám đi đâu một mình.  Mà cứ ngồi không thì lại nhớ mấy cái chuyện hồi xửa hồi xưa rồi sụt sịt khóc.  Làm con nhỏ nhà tui cằn nhằn hoài hà.

Mà kể cũng ngộ.  Tui hổng dè có ngày tui lại phải ăn Tết ở cái xứ lạ hoắc này đó, chị Năm.  Hổng biết mắc mớ giống chi mà con nhỏ Út của tui hổng chịu ưng mấy thằng trong xóm.  Tui cũng tưởng nó thương ông hoàng, ông tướng nào rồi nên thấy mừng trong bụng.  Ai dè, nó lại thương thằng chồng nó bây giờ.  Cái thằng cù bơ cù bất ở đâu hổng biết.  Mới dọn đến xóm tui có vài tháng là đã hớp hồn cục cưng của tui rồi.  Tui đâu có dè nên hổng cản từ đầu.  Đến chừng con nhỏ nhà tui nó thương cái thằng đó quá trời, tui cũng chẳng đành lòng cấm cản tụi nó.  Được cái là chồng con Út cũng biết khôn, nhờ bà Tám Xuân làm mai dùm.   Mà bà Tám thì chị Năm cũng biết đó.  Cái miệng cứ lách chách, lia chia từ lúc mới vô nhà đến chừng xách nón đi dìa.  Làm tui chưa kịp tính toán chi đã gật đầu cái rụp rồi hà.

Hồi mới cưới, con nhỏ Út tui còn siêng năng tới lui.  Nay mua miếng trầu, mai miếng thuốc làm tui cũng đỡ nhớ.  Riết rồi sau này nó cũng lơ là chuyện thăm tui luôn.  Nhớ nó thì tui lại chạy qua bển thăm tụi nó.  Con cái hổng thương cha mẹ, chớ có cha mẹ nào bỏ được con, phải hông chị Năm.  Nên giận thì giận, chứ lâu hổng gặp thì tui chịu hổng nổi.  Cứ phải qua đẳng hoài.  

Rồi đùng một cái, chồng con Út vượt biên.  Con nhỏ nhà tui đang bụng mang dạ chửa nên hổng dám liều.  Tui thấy vậy nên qua bển bắt nó dìa ở với tui cho có mẹ có con.  Hai thằng anh nó đi đâu là đi biệt.  Cả năm mới ghé thăm tui được một, hai lần.  May là còn con Út ở bên cạnh.  Lúc nó đi lấy chồng, tui nhớ nó quá.  Ăn trầu mà thấy lạt nhách cả miệng.  Đến hồi chồng nó đi vắng, nó dọn đồ dìa ở với tui.  Nói thiệt chị Năm nghe, chứ tui hổng có phiền chuyện chồng nó đi vượt biên chút nào hết đó.  Chỉ tội cho con nhỏ.  Lớp thì nhớ chồng, lớp bị cái bầu hành nên ăn bữa được bữa không.  Tui mà hổng ép thì nó chẳng chịu ăn uống gì ráo trọi. 

Rồi đến chừng nó đập bầu, một tay tui lo săn sóc nó đó chị Năm.  Ông bà mình có nói: "Đàn ông đi biển có đôi.  Đàn bà đi biển mồ côi một mình" thiệt là đúng quá xá.  May con Út sanh cũng dễ, mẹ tròn con vuông.  Mà cái thằng con nó cũng ngộ quá sức.  Chị Năm mà thấy là muốn nựng liền hà.  Nói hổng phải khoe, chứ tui chưa thấy thằng nhỏ nào kháu khỉnh như nó đó chị.

Tui gọi nó là thằng Chó Con, làm con Út cằn nhằn tối ngày.  Nó muốn tui gọi con nó theo đúng tên trong khai sanh kìa.  Ôi, hơi đâu mà để mấy ý cái chuyện đó.  Tui cứ thích gọi là Chó Con hà.  Với lại, tui nhớ hồi đó má tui cứ biểu là phải gọi tên xấu cho dễ nuôi.  Tụi nó có ăn có học thì hổng tin.  Chứ tui thì nghĩ có kiêng có lành, phải hông chị Năm.   Loay hoay rồi cũng tới ngày đầy tháng, thôi nôi của thằng Chó Con.  Túng thì túng, tui cũng ráng làm cỗ bàn mời bà con chòm xóm tới, mặc con Út cự nự.  Con nó nó hổng thương. Nhưng cháu tui, nó cấm tui thương được hay sao.  Nói nào ngay, có hai mẹ con nó hú hí bên cạnh, tui cũng thấy vui vui.  Nên dù có tốn hao bao nhiêu tui cũng hổng có ngại.

Rồi khi không, chồng con Út gửi giấy tờ về bảo lãnh tui với hai mẹ con con Út.   Tui hổng có muốn đi.  Nhưng tại con út cứ khóc lóc, một hai đòi tui đi theo nó.  Với lại, tui cũng mến tay mến chân thằng Chó Con quá sức, nên đành dằn lòng đi theo tụi nó.  Cái thằng chồng con Út cũng ngộ.  Đi xứ nào hổng đi, lại nhè cái xứ lạnh như thùng nước đá này mà ở.  Báo hại tui cũng phải chịu lạnh theo hà.   

Có nhiều chuyện ngộ lắm, chị Năm hổng biết đâu.  Từ hồi đó tới giờ, ra đường thì chỉ cần mặc bộ bà ba, xỏ thêm đôi guốc là tươm tất lắm rồi.  Bữa nào nắng thì thêm cái nón lá.  Trời lạnh thì thêm cái khăn rằn.  Hồi mới qua, tui mặc vậy làm tụi nó cự nự quá chừng.  Tụi nó hổng chịu cho tui mặc áo bà ba ra đường.  Rồi biểu tui mặc mấy cái quần áo tụi nó mới sắm cho tui. 

Mà nói nhỏ chị Năm nghe.  Quần áo chi mà coi lố lăng giống y chang mấy bà đầm trong quảng cáo.  Ngộ quá sức hà. Tui hổng có ưng chút nào hết, nhưng tụi nó biểu phải mặc vậy mới đúng "mốt".   Tụi nó còn bắt tui mang giày nữa chớ.  Mèn ui, từ hồi cha sanh mẹ đẻ đến giờ, tui đi cẳng không quen rồi.  Lễ lạc gì thì mới xỏ chân vô đôi guốc.  Vậy mà bây giờ phải bó giò trong cái đôi giày.  Khó chịu muốn chết luôn đó chị Năm.    Nói thiệt, tui hổng có muốn mang giày.  Nhưng e vợ chồng nó buồn nên cũng ráng mang.  

Vậy mà chưa hết, con Út bày đặt chê tui ăn trầu coi hổng có "văn minh".  Nó đi mua kẹo "sinh-gum" gì đó, biểu tui nhai thay trầu.  Thay sao được mà thay.  Chị Năm nghĩ coi.  Kẹo chi mà lạt nhách, nhai mỏi cả miệng.  Đâu có thơm ngon như miếng trầu của tụi mình đâu.  Riết rồi, tui biểu tụi nó đừng mua nữạ  Vì răng tui lung lay gần hết rồi, hổng còn muốn nhai nhiều.

Chị Năm biết hông, ở bên này coi vậy mà cũng cực lắm đó.  Vợ chồng tụi nó lụi hụi đi làm từ sớm đến tối hù mới dìa.  Tui ở nhà hủ hỉ với thằng Chó Con.  Rảnh thì lo cơm nước cho tụi nó.   Mà ở đây cái chi cũng ngộ lắm đó chị Năm.   Tụi nó có cái nồi, đổ gạo với nước vô, rồi nhấn nút xong một hồi là cơm chín hà.  Hổng có cần phải nhóm lửa, vần rơm như bên nhà.   Rồi cái máy giặt, máy sấy, lò nướng, bếp...  Cái chi cũng lạ hoắc à.  Hồi đầu, tui cứ đứng lớ quớ trong bếp.  Muốn nấu mà hổng biết cách xài.  Phải đợi đến chừng tụi nó đi làm về để hỏi, làm vợ chồng nó có dịp cười đau bụng.  Thiệt là thời buổi bây giờ, cái chi cũng đảo ngược hết trơn.  Trứng khôn hơn vịt, cha mẹ phải học con mà. 

Được cái là vợ chồng con Út cũng có hiếu.  Tụi nó sợ tui buồn nên đi mướn băng "vi-đê-ô" về cho tui xem.  Mua băng cải lương cho tui nữa.  Tụi nó còn mua cả mớ sách báo tiếng Việt nhưng tui hổng có muốn đọc.  Chỉ nghe băng cải lương hay xem mấy phim bộ cho đỡ buồn thôi hà.   Chị Năm biết
hông.  Nhiều bữa nghe con nhỏ đào cải lương xuống sáu câu vọng cổ mùi quá sức, làm tui nhớ cái hồi còn ở trong xóm rồi khóc hồi nào cũng hổng hay nữa. 


Ở gần khu tui bên này hổng có nhiều người Việt mình.  Cuối tuần nào, con Út cũng ráng thu xếp để chở tui đi chùa đặng gặp bạn bè.  Nhiều lúc thấy tụi nó cực quá, tui hổng muốn đi, nhưng tụi nó cứ biểu hổng sao đâu, đi gặp người này người kia cho đỡ buồn.   Mà nghĩ cũng tội cho vợ chồng nó.  Suốt cả tuần vất vả đi làm.  Có hai ngày cuối tuần được nghỉ thì lại phải lo chợ búa, giặt giũ, dọn dẹp nhà cửa.  Rồi còn phải chở tui đi chùa nữa chớ.

Tết năm nay, tui định gói ít đòn bánh tét.  Trước là cúng ông bà, sau cho tụi nó ăn đỡ thèm.   Nhưng con Út cứ gạt đi.  Nó biểu tui muốn ăn gì thì kêu nó đi mua ở tiệm.  Bày vẽ chi cho mắc công.  Tui biết nó sợ tui cực nên hổng cho tui làm.  Nghe nói đâu năm nay có tổ chức chợ Tết vào bữa mồng Hai.  Tối qua, con Út nhắc tui soạn lại mớ áo dài để bận bữa đó.  Tui soạn cho nó vui. Chứ tui chỉ ưng mặc cái áo bà ba thêu chị tặng tui hồi đó đó, chị còn nhớ hông. 

Để bữa đó đi dìa xong tui viết thơ cho chị nhen.  Bây giờ tui phải đi tắm cho cục cưng của tui.  Xong thì nấu cơm chờ vợ chồng con Út về ăn.  Chị cho tui gởi lời hỏi thăm với chúc Tết tất cả bà con chòm xóm nhen.  Xém chút quên, tui chúc chị với anh Năm một năm mới phát tài, may mắn, mạnh khoẻ và mau có thằng rể Út nghen. Sấp nhỏ bên chị thì học hành giỏi giang, mọi việc đều thuận lợi.  Thôi tui ngưng nhen chị Năm.  

Ký tên: Chín Trầu

0 comments:

Post a Comment

 
;