LỜI CUỐI CHO EM
Em yêu dấu, mong em đừng học Điện
Trói đời vào những môn học khô khan
Yêu làm chi những dãy số ngút ngàn
Tay chai xạm vì cầm kìm, cầm búa...
Tay em đẹp, mềm như lá lúa,
Chẳng giữ gìn, anh tiếc lắm, em ơị
Điện xoay chiều, dữ lắm đó, chẳng chơi
Em khẽ chạm là... tóc tai dựng đứng
Dây điện kia, em nhìn xem, thật cứng
Em phải cầm, bẻ, cắt, uốn cong...
Có những ngày bài tập giải chưa xong,
Mà hạn nộp đã gần kề rồi đó.
Em sẽ thấy computer thật khó,
Điện từ trường cũng chẳng dễ bao nhiêu...
Đã nhiều phen, anh phải tính nước liều
Đành phó mặc cho số trời run rủi...
Có lắm lúc anh nhìn bài thật tủi,
Điểm người ta thì ở tận trên cao,
Còn anh đây? Ôi, chẳng biết nói sao
Tự an ủi: "Thôi, ta cũng vừa pass"
Em chưa hiểu cái mùi vị đắng chát
Của những đêm anh thức trắng học thi
Của những ngày học đến chẳng thấy gì
Của những buổi muốn nổ tung đầu óc
Bài giải không ra, đành ngồi rứt tóc
Bứt tóc hoài, anh sắp sửa... hói luôn.
Anh nói thiệt nghe, em chớ có buồn:
Là con gái thì đừng nên học Điện,
Em phải có nhiều thì giờ để diện,
Cho đẹp bầu trời, cho mát lòng anh,
Đừng bỏ qua, uổng phí những ngày xanh
Vào ngành "Điên nặng", em ơi, nhớ nhé
Tứ Diễm - June 29, 1990
No comments:
Post a Comment