Sunday 11 May 2014

Audio & Tùy Bút - Xuôi Theo Nỗi Nhớ


              À ơi, tiếng Mẹ ngọt ngào
              Xuôi theo nỗi nhớ... Lệ trào.  Lặng đau...

 

 




Xuôi Theo Nỗi Nhớ 
Tác giả: Tứ Diễm
Diễn đọc: TV5050


Click vào đây để nghe

Download



Mời cùng "Xuôi Theo Nỗi Nhớ" với Tứ Diễm và những ai cùng cảnh ngộ qua giọng đọc của sis TV5050.   Xin cám ơn sis TV đã chọn và diễn đọc bài tùy bút nầy thật hay nha


XUÔI THEO NỖI NHỚ
 (Kính dâng hương hồn Mẹ thương yêu)
 Tứ Diễm

              À ơi, tiếng Mẹ ngọt ngào
              Xuôi theo nỗi nhớ... Lệ trào.  Lặng đau...

 



 Mẹ thương thương,

 Hôm nay là Mother's Day, ngày của Mẹ, nhưng con không còn có thể trao tận tay Mẹ bó hồng cùng tấm card gói ghém những lời con muốn viết tặng Mẹ nữa rồi...
 

 Mẹ ơi, Mẹ có biết không ?  Con đã dành rất nhiều giờ đi lang thang giữa các gian hàng, ngắm nghía, chọn lựa những món quà xinh xắn dành tặng Mẹ, để rồi con chợt bàng hoàng hụt hẫng chết lặng khi vừa nhớ ra rằng Mẹ không còn hiện hữu ở bên con.  Một sự thật phũ phàng nhưng không thể chối bỏ được.  Một nỗi đau mà thời gian khó có thể xóa nhòa.  Lúc con bắt đầu nhận biết được sự thiệt thòi mất mát khi không còn được ấp ủ trong tình yêu của Mẹ, bắt đầu thật sự thấm thía tận cùng ý nghĩa của hai chữ mồ côi thì đã quá muộn màng.  Mẹ đâu còn bên con để lau những dòng lệ tủi đang lặng thầm rơi...

Thời gian qua nhanh quá, Mẹ nhỉ.  Mới đó mà cũng sắp đến 100 ngày rồi đó.  Sau tang lễ, con bắt đầu đi làm trở lại, bắt đầu nối tiếp sinh hoạt thường nhật, bắt đầu tìm lại nụ cười đã vắng bóng lâu nay, bắt đầu cuốn hút theo những niềm vui buồn nho nhỏ trong cuộc sống hàng ngày.  Nhìn bên ngoài, mọi điều ngỡ vẫn không có gì thay đổi, ngoại trừ sự thiếu vắng bóng dáng Mẹ.  Nhưng thật sự trong lòng con nỗi đau vẫn còn đó, vẫn âm ỉ, vẫn khiến tim con quặn thắt mỗi khi bắt gặp lại những hình ảnh, những kỷ niệm tuy vụn vặt nhưng thật đầm ấm thân quen của riêng Mẹ con mình. 

Có hôm, trời vừa sáng, con choàng thức giấc, chạy ra vườn, chỉ ước ao được thấy dáng Mẹ đang loay hoay đào xới cắt tỉa vun trồng các bụi hoa.  Có nhiều tối con giật mình thức dậy, theo thói quen rón rén đi sang mở cửa phòng định xem Mẹ ngủ có ngon giấc hay không để rồi con chợt lặng người đi khi chợt nhớ ra là Mẹ đâu còn nữa...

Mẹ ơi, con nhớ Mẹ nhiều lắm, nhiều vô cùng nhất là những lúc nếm món Mẹ thích ăn, thấy kiểu áo Mẹ thích mặc, nghe một bài nhạc Mẹ ưa chuộng, mua một bó hoa hồng Mẹ thường yêu thích.  Biết bao kỷ niệm ngọt ngào vẫn đầy ắp trong vực sâu ký ức lại tuôn trào khiến lòng con chợt chùng xuống. Từ mấy tháng nay, con đâu còn được nhìn nụ cười thật tươi làm rạng rỡ thêm nét đẹp trên khuôn mặt Mẹ mỗi khi thấy bầy con cháu quây quần chung quanh tranh giành nhau để được là người đầu tiên tặng quà chụp hình cùng Mẹ, đâu còn được nghe Mẹ la mỗi khi thấy con mua món này món kia tặng Mẹ.  Con biết Mẹ la vậy thôi vì e con xài phí tiền, nhưng Mẹ luôn vui mỗi khi nhận quà con trao tặng, phải không Mẹ?  Có những món rất ư lẩm cẩm, con ngỡ Mẹ đã quên, nhưng không, Mẹ vẫn cất kỹ cùng với những lá thư, những bài thơ, những tấm card con đã trao tặng mẹ.  Con biết thỉnh thoảng Mẹ vẫn đem ra đọc lại, xem lại để rồi khẽ mỉm cười. 

Ôi, con thèm được nhìn Mẹ cười, thèm được nghe giọng cười giòn giã thật trẻ trung đặc biệt của mẹ, thèm được nghe lại tiếng Mẹ nói, thèm được Mẹ la rầy cũng như thèm được cuộn tròn mình trong vòng tay êm ấm
của Mẹ biết bao.  Nhưng những niềm mơ ước cỏn con đó, giờ mãi mãi chỉ có thể là ước mơ mà thôi...


Mẹ biết không?  Từ khi Mẹ mất, con có thêm nhiều thói quen mới.  Mỗi Chủ Nhật con đều tự nguyện đi chùa, không cần ai phải giục giã thúc đẩy, không còn cảm thấy khó chịu khi phải ngồi xếp bằng tròn hàng giờ.  Con bắt đầu làm quen với việc tụng niệm những bài kinh kệ trúc trắc khó đọc, với việc nấu các món ăn chay cúng Mẹ hàng ngày, với việc mua hồng bày bàn thờ Mẹ mỗi tuần, với việc đi tìm mua những hộp nến trắng, với việc làm vườn và cả với việc chấp nhận những ánh mắt xót xa, những tia nhìn dò hỏi của mọi người khi thấy mảnh băng đen - thay thế vành khăn tang - con đeo trên áo. 

Mọi điều đều có thể học hỏi và làm quen, phải không Mẹ?  Con cũng ngỡ thế, nhưng chiều qua khi bà bán hàng quen thuộc trao con bó hoa hồng cùng nụ cười chúc con một ngày lễ của Mẹ thật vui bên Mẹ rồi bảo là chắc chắn Mẹ rất hạnh phúc và vui vì mỗi tuần đều nhận được một hay hai bó hồng, lòng con bỗng chợt nhói đau tràn đầy nỗi xót xa khiến con lặng người đi một lúc trước khi có thể gượng gạo mỉm cười đáp lại.  Cũng may bà ấy còn đang bận rộn "làm đẹp" cho bó hồng nên không nhận ra vẻ khác lạ trên mặt con.  Có lẽ bà ấy vẫn thấy con mua hoa tặng Mẹ mỗi tuần nên cứ đinh ninh là Mẹ còn ở bên con. 

Mẹ ơi, trong con là cả một trời tiếc nuối ân hận.  Ôi, những đóa hồng Mẹ luôn yêu thích.  Khi Mẹ còn sống, con chỉ mua tặng Mẹ vào các dịp lễ mà thôi.  Tại sao con lại không nghĩ đến chuyện mua tặng Mẹ mỗi tuần nhỉ?  Tại sao khi Mẹ bịnh, con chỉ cuống cuồng lo miếng ăn giấc ngủ cho Mẹ mà lại lơ là không nghĩ đến chuyện mua hồng tặng mẹ?  Tại sao và tại sao?  Con tự trách móc rồi cũng tự bào chữa bằng cách viện lý do là tại sợ Mẹ la vì phí tiền, là vì quá bận rộn không có giờ để chạy đi mua, là vì khi đó con quá bối rối đến độ không còn nhớ chuyện gì khác nữa.  Ôi, có biết bao nhiêu lý lẽ được viện dẫn.  Tuy nhiên tận cùng trong con, nỗi ân hận dù chỉ ngấm ngầm âm ỉ nhưng vẫn hiện hữu, dai dẳng kéo dài đến tận bây giờ.  Thật lòng, con không thể chấp nhận bất cứ lời tự bào chữa nào cả.  Có những lỗi lầm không thể chối bỏ, không có cách nào đền bù lại được, phải không hở Mẹ?  Mẹ ơi, chỉ mong Mẹ hãy tha lỗi cho con, hãy tha thứ cho sự lơ là của con nha Mẹ...

Mẹ ơi, Mẹ ơi, con thèm được gọi Mẹ vô cùng.  Nhưng đáp lại tiếng con gọi chỉ là sự im lặng lạnh lùng.  Còn đâu những lúc ríu rít bên Mẹ, những ngày cùng Mẹ đi chơi đó đây, cùng Mẹ ghé các nhà hàng nếm thử món này món kia, hay những khi ngồi ngắm bàn tay Mẹ thoăn thoắt đan áo, nón cho tụi con.  Còn rất nhiều điều con chưa được Mẹ dạy, chưa được tỉ tê tâm sự cùng Mẹ.  Mẹ ơi, sao Mẹ nỡ bỏ tụi con vậy hở?

Mẹ thương thương,

Lần đầu tiên trong đời, tụi con không còn được quây quần bên Mẹ trong ngày lễ của Mẹ, nhưng tin rằng hương hồn Mẹ nếu vẫn còn hiện hữu ở thế gian này sẽ thấu hiểu được tấm lòng của con, của anh em chúng con dành cho Mẹ.  Có rất nhiều điều con còn chưa viết, chưa kể Mẹ nghe, nhưng có lẽ Mẹ vẫn cảm nhận được mà.  Mẹ thương, con chợt thèm được vùi đầu vào lòng Mẹ và thủ thỉ bên tai Mẹ một câu thật quen thuộc nhưng con vẫn mong được lập lại hoài hoài: "Con yêu Mẹ vô cùng, Mẹ ơi...."

Con của Mẹ,

 Tứ Diễm - May 13, 2001






Mời xem thêm các bài viết khác

5 comments:

Unknown said...

Hallo TD,
TD có khỏe khg ?, rất nhớ TD, mong TD luôn vui & hạnh. Hôm nay là ngày của mẹ, H.Đ. thích nghe & đọc bài nầy của TD để nhìn ra mình là người hạnh phúc trên đời. Cám ơn TD thật nhiều - người mà mình rất yêu quí & trân trọng !.

TuDiem's Corner said...

Chị HĐ thương mến,

Dạo gần đây ít thấy chị HĐ lên tiếng, em cũng nhớ chị nhiều

Dạ, em cám ơn chị vẫn nhớ và dành nhiều tình cảm cho em nha. Còn Mẹ là niềm hạnh phúc vô biên, không thể diễn tả được. Em xin chia vui cùng với chị HĐ vì vẫn còn có Mẹ trong đời để thương yêu và được thương yêu.

Unknown said...

Vẫn theo dõi TD hoài đó, ngưỡng mộ TD hoài, mỗi lần làm món chi ngon là kể cho các chị của H.Đ. là nhờ gặp TD trên mạng đó, tình cảm rất âm thầm, hôm nay TD nói nên H.Đ. kể đó, lúc nào cũng nhớ TD hết, ngày nào vô bếp là nhớ rồi. Thân thương !.

TuDiem's Corner said...

Chị HĐ thương mến,

Em lại chậm trễ trong việc hồi âm, đừng giận em nha. Nhiều việc phải làm mà thời gian lại quá eo hẹp, giá mỗi ngày có 48 tiếng thì hay biết mấy :)

Em rất vui mỗi khi đọc những dòng chữ chị viết. Cám ơn chị rất nhiều vì luôn thương mến em nha. Để em ráng siêng soạn ít hình mảnh vườn mang vào khoe với chị và mọi người. Năm nay thời tiết bên nầy lạ lắm, mùa Đông rất khắc nghiệt thật lạnh và kéo dài lâu nên cũng ảnh hưởng phần nào đến hoa cỏ. Mùa Hè lại quá ngắn nên chỉ trồng được một ít loại rau trái thu hoạch nhanh thôi hà :)

Ngự Bình Nguyễn said...

Doc lai van boi hoi xuc dong , thuong td nhieu :)

Post a Comment

 
;