Tuesday 18 February 2014

Thơ - Hoài Cảm


HOÀI CẢM
Tứ Diễm



Dở trang thơ cũ ngày xưa,
Tơ lòng xơ xác dưới mưa ưu sầu.
Cắn môi rướm máu...
Lặng đau,
Niềm riêng chôn dấu vực sâu đáy hồn.
Vu Lan năm ngoái đóa hồng
Vô tư tỏa ngát hương lòng rộn vui.
Năm nay, hoa trắng...
Ngậm ngùi.
Vần thơ chừng cũng nhuốm mùi thê lương.
Chắt chiu kỷ niệm vấn vương
Kính dâng riêng tặng hương hồn mẹ yêu.

Tứ Diễm - Mar. 7, 2001




---oOo---

Ngỡ rằng cảm xúc dạo xưa
Dần theo năm tháng gió mưa nhạt nhòa
Nào ngờ sầu đã trổ hoa
Rễ buồn len lỏi hòa vào đáy tim

Ngỡ rằng ký ức lặng chìm
Dần phai tựa bóng chim chìm đáy sông
Nào ngờ băng giá ngập hồn
Trĩu lòng nỗi nhớ, bềnh bồng niềm thương


Ngỡ rằng theo gió muôn phương
Dần quên mọi nỗi sầu thương muộn phiền
Nào ngờ dạ vẫn chưa yên
Trái tim dường mãi chưa liền vết đau

Tứ Diễm - Feb. 18, 2014 




Mời xem thêm một số bài khác trong Góc Thơ Tứ Diễm

2 comments:

Vietnamese Conmigo said...

Vậy là đã 14 năm, nhưng ký ức năm xưa vẫn còn hiển hiện và cảm xúc vẫn dâng trào. Có lẽ, chỉ có nước mắt mới mang những nỗi niềm đang chôn trong sâu thẫm của tâm hồn ra ngoài được...

TuDiem's Corner said...

Cám ơn lời khuyên của anh Phong nha. Nước mắt đúng là một cách tốt giúp nguôi ngoai cảm xúc nhưng cũng có đôi khi nước mắt không giúp ích được gì, mà ngược lại chỉ khiến trầm lắng sâu thêm...

Post a Comment

 
;