Thursday 15 December 2011

Tùy Bút - Tình Mẹ Bao La

TÌNH MẸ BAO LA
Thương Tặng MẸ
Tứ Diễm

Con muốn viết một bài thơ để kính tặng Mẹ, muốn viết một bài văn thật hay để kính dâng lên Mẹ; nhưng mãi mãi đó chỉ là một giấc mộng con ấp ủ trong tim, và có lẽ chẳng bao giờ thực hiện được. Biết bao lần con đã viết, viết rồi lại xóa\. Trí óc con tràn ngập muôn lời muốn viết, muốn nói riêng với Mẹ. Nhưng vốn liếng từ ngữ của con lại nghèo nàn, tài viết của con còn kém cỏi, nên mãi mãi con vẫn chưa thể diễn tả được điều con muốn nói, muốn viết. Ngày mai là ngày Mother's Day, tự dưng con muốn viết, viết riêng những dòng chữ để tặng Mẹ thương yêu. Dù vẫn biết thơ con không hay, văn con không bay bướm, trau chuốt, nhưng Mẹ đâu bao giờ chê những điều con viết với cả tấm lòng, phải không hở Mẹ?

Mẹ, con muốn gọi Mẹ cả vạn lần, dù chỉ để Mẹ biết là con yêu Mẹ. Con sung sướng và hạnh phúc khi còn được ấp ủ trong tình thương bao la của Mẹ. Có lẽ với mọi người xung quanh, con đã bước vào tuổi trưởng thành, đủ chín chắn để ý thức được điều hay lẽ phải nên theo cùng các điều xấu cần tránh. Có lẽ với mọi người, con đã lớn đủ để không cần sự chăm sóc, lo lắng của Mẹ. Có lẽ với mọi người, con hết còn trong lứa tuổi để xà vào lòng Mẹ làm nũng vòi vĩnh Mẹ những điều vặt vãnh. Vâng, có lẽ mọi người nghĩ đúng. Nhưng có một điều, mọi người chắc không tài nào hiểu được.  Đó là dù lớn đến đâu, dù đi đến bất cứ phương trời nào thì tấm lòng con vẫn hướng về Mẹ.  Mẹ muôn đời là một hình ảnh đẹp trong con, một hình ảnh con luôn gìn giữ trong tim.

Mẹ, Mẹ có biết, chúng con luôn hãnh diện với đời khi có được một người mẹ tuyệt vời như Mẹ.  Con thật hạnh phúc vì được ấp ủ trong tình thương cùng sự săn sóc của Mẹ, khi được Mẹ dạy dỗ từ cách đi đứng đến lời ăn tiếng nói, lúc được Mẹ khen cũng như khi bị la rầy dù đôi lúc bị rầy oan nhưng con không bao giờ trách Mẹ cả, Mẹ có biết không?  Có những lần con đã vô tình khiến Mẹ buồn. Những khi đó con thấy lòng đau xót vô cùng. Con tự trách mình và đã nhỏ những giọt nước mắt hối hận vì làm Mẹ buồn. Con đã viết những lá thư thật là dài để xin lỗi Mẹ, mong chuộc phần nào những lỗi của con, Mẹ còn nhớ không hở Mẹ? 

Có lắm phen, con sung sướng vô cùng lúc thấy Mẹ vui khi con được lãnh phần thưởng trong tiếng vỗ tay khen ngợi giòn giã của mọi người.  Mẹ có biết, khi đó con không sung sướng vì những tiếng vỗ tay, những lời khen của của thầy cô hay những người xa lạ, mà con chỉ sung sướng, vui mừng vì đã mang một niềm vui tặng Mẹ; dù niềm vui của con quá nhỏ bé khi đem so với tình Mẹ cho con. 

Có nhiều hôm con từ trường về nhà, mệt mỏi vô cùng vì bài vở chồng chất, vì các buổi học kéo dài lê thê suốt từ sáng đến sẫm tối, vì bị xô đẩy chen lấn trên xe bus, vì bao trận gió lạnh buốt xương, nhưng khi về đến nhà, được thấy Mẹ và nghe lời Mẹ ân cần hỏi han lo lắng nỗi mệt nhọc của con tan biến thật là nhanh.  Có đôi lúc con làm bài không được đúng như ý mong muốn, con tự cảm thấy xấu hổ vô cùng khi Mẹ hỏi han về kết quả bài làm. Con không muốn nói dối Mẹ nhưng con lại không muốn làm Mẹ buồn lòng. 

Có những buổi con thức thật khuya hay dậy thật sớm để học bài thi, nhưng dường như Mẹ còn thức khuya và dậy sớm hơn cả con, để lo cho con những món ăn bồi bổ sức khỏe.  Con cảm động và thương Mẹ vô cùng dù không nói thành lời nhưng có lẽ Mẹ hiểu lòng con nhiều hơn những lời con nói, Mẹ nhỉ. Có những tối con về trễ vì bài vở chưa xong, Mẹ đã lo lắng thấp thỏm, chẳng an tâm mãi đến khi con bình yên về đến nhà, cất tiếng gọi Mẹ.  Mẹ lo nhưng lại cố giấu không muốn cho con biết vì sợ con không yên tâm học hành.  Mẹ ơi, con thương Mẹ vô cùng chính vì những sự tế nhị như thế đó Mẹ ạ.

Có lẽ con đã quá sơ ý những lúc Mẹ cảm thấy không khỏe trong người nhưng cố giấu vì ngại chúng con lo lắng.  Tụi con lại quá vô tâm chỉ biết chọc phá nhau, đùa giỡn, cười nói mà quên không chú ý thấy nụ cười của Mẹ kém tươi, giọng Mẹ nghe yếu hơn mọi ngày.  Dường như tụi con chẳng đứa nào biết săn sóc Mẹ chu đáo như lúc Mẹ lo cho tụi con khi đau ốm.  Con có thể đếm trên đầu ngón tay số lần con săn sóc cho Mẹ, nhưng có lẽ không một máy tính tối tân nhất trên đời này có thể đếm được những lần Mẹ săn sóc cho con. 

Giờ đây con mới thấm thía từng lời trong bài hát "Lòng Mẹ" của nhạc sĩ Y Vân.  Con mới thấy thương xót cho những người bạn vì một lý do gì không còn được bàn tay của mẹ họ săn sóc. Có lẽ những người bạn của con đã buồn khi con hay vô tình kể họ nghe những sự săn sóc của Mẹ.  Những sự săn sóc quá sức ân cần đôi khi khiến con bị bạn bè trêu chọc, đôi lúc khiến con hơi thấy phiền phức. 

Nhưng, Mẹ ơi, con thật sự sung sướng khi còn được có Mẹ ở bên con, còn được nghe tiếng Mẹ cười, lời Mẹ nói, còn được nghe lời Mẹ dạy dỗ, còn được ăn các món ăn Mẹ nấu, còn được mặc những tấm áo len Mẹ cặm cụi ngồi đan, còn được hưởng những tối quây quần bên Mẹ nghe kể lại những kỷ niệm xa xưa thuở Mẹ còn nhỏ, thuở Bố Mẹ mới quen nhau, hay thuở tụi con còn nhỏ xíu, rồi Mẹ lại kể các tính xấu của từng đứa, cho tụi con có dịp trêu chọc nhau chí chóe ầm ĩ cả nhà. 

Những ngày lễ Vu Lan, con đã hãnh diện, tự hào, sung sướng lòng tràn ngập hạnh phúc khi được cài một bông hồng đỏ thắm lên ngực áo bên trái phía trái tim con, để được nghe hòa thượng trụ trì thuyết pháp về tình thương bao la của Mẹ.  Có lẽ con còn quá trẻ con, mỗi khi có người bạn nào khen Mẹ đẹp, Mẹ tài là con lại cười thật tươi, thật sung sướng, y như thuở mới chập chững đi học. 

Mà dường như Mẹ có một điểm chi thật đặc biệt khiến tất cả bạn bè của con, dù quen thân hay chỉ một vài lần gặp Mẹ, đều luôn nhớ đến Mẹ.  Đôi khi, những người bạn phương xa gọi điện thoại thăm hỏi, họ đều hỏi thăm Mẹ, con luôn kể Mẹ nghe dù chưa chắc Mẹ còn nhớ người bạn đó. Mà Mẹ ơi, dường như Mẹ có thật nhiều ưu điểm mà con không có được. Mẹ tài giỏi quá khiến con tự thấy mình thật là ngu dốt, vụng về khi so sánh với Mẹ.

Mẹ, còn muôn vàn lời con muốn nói, muốn viết, nhưng sao con quá vụng về khi tìm từ ngữ để diễn tả lòng con. Con thật là dở quá, Mẹ ơi.   Những gì con đã viết vẫn chẳng tỏ bày được trọn vẹn điều con đang nghĩ, nhưng có lẽ Mẹ hiểu con nhiều hơn những gì Mẹ đọc, đúng không Mẹ?  Con tin tưởng như thế vì Mẹ là Mẹ của con mà.  

Mẹ, con muốn gọi Mẹ hoài hoài, muốn Mẹ luôn vui vẻ và sung sướng; nhưng dường như ngoài các niềm vui nhỏ bé con có thể kính tặng Mẹ qua những lần con được khen thưởng thì con cũng đã nhiều lần làm Mẹ buồn, có khi còn khiến Mẹ phải khóc, dù lòng con thật sự không muốn.  Con biết Mẹ luôn luôn thương yêu và tha thứ dù chúng con có phạm lỗi chi đi nữa.  Nhưng, con vẫn mong được nói với Mẹ điều này: Con yêu Mẹ vô cùng. Yêu Mẹ với một tình yêu không có thứ gì so sánh được, dù con không nói ra bằng lời, nhưng mỗi điều con làm, con đều mong Mẹ vui, không bao giờ muốn Mẹ phải buồn. Và nhất là, con hãnh diện được có một người mẹ như Mẹ, Mẹ ạ.

Con của Mẹ

Tứ Diễm
Mother's Day - May 7, 1994

0 comments:

Post a Comment

 
;