Bên dưới là hai bài thơ nhại theo bài Hai Sắc Hoa Ti-gôn của TTKh chỉ để đùa vui, mong các vị yêu thơ thông cảm miễn trách nha.
Xin mời đọc nguyên tác cùng hai bài thơ họa theo ....
HAI SẮC HOA ...
Một ngày năm trước lúc thành hôn,
Thong thả đùa vui chẳng biết buồn
Tươi tắn đẹp từ chân tới tóc
Cõi lòng rộn rã khúc yêu đương...
Thong thả thời gian trôi lạnh lùng.
Sáng nay trời trở gió thu phong,
Mịt mù khắp ngả bụi cùng cát,
Nhớ thuở ngày xưa bỗng chạnh lòng...
Ngày ấy người còn đang... "dụ" tôi,
Tối ngày chỉ ước thấy tôi vui,
Gượng nhẹ nâng niu chỉ e vỡ
"Thế gian này chỉ có em thôi !"
Thuở ấy nào tôi có biết gì
Chẳng bao giờ tính toán chi ly
Chẳng ngờ điên đảo đen thành trắng
Chẳng có nhọc lòng để nghĩ suy
Người hỏi, vội "vâng", rất lẹ làng,
Bởi lòng còn lạc cõi yêu đương.
Người hay thường bảo tôi khờ lắm,
Cứ bắt nắm tay, kẻo... lạc đường
Thu này Thu trước cách một Thu,
Mà sao khác biệt trước với giờ ?
Lời người hứa hẹn tôi luôn nhớ...
Chỉ tiếc toàn là lời hứa... hờ
Một phút ngu ngơ, khổ cả đời,
Người thì sung sướng, tội riêng tôi,
Sáng sáng mùa Thu quét lá chết
Xế chiều Đông xúc tuyết đờ người
Tan sở, người nằm xem tiểu thuyết
Nại mấy lý do thiệt quá xưa:
"Rửa bát chỉ e là đánh vỡ,
Cơm, trà chẳng biết nấu cùng pha,..."
Thôi thì trăm sự cứ nhờ tôi
Trách! Cười: "chịu đấm để ăn xôi"
Được quyền than thở, nói cho đã
Nhưng e mỏi miệng. Nhịn cho rồi!
Bận rộn sớm, trưa đến tối mờ,
Người còn nhờ vả: "nhớ giờ thu..." (hockey)
Hôm nào chắc phải đi chơi vắng,
Hay thử đình công, bịnh giả đò...
Công việc mỗi ngày thêm chất chồng,
Chẳng có phút nào được ở không
Ơi, ghét. Ghét ghê, tim muốn vỡ
Giá chẳng "I DO", đời mãi hồng .....
Tứ Diễm - Apr. 19, 2000
(họa giữ nguyên chữ cuối mỗi câu bài "Hai Sắc Hoa Ti-Gôn" của T.T.Kh)
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Nguyên tác
HAI SẮC HOA TI-GÔN
Một mùa thu trước, mỗi hoàng hôn
Nhặt cánh hoa rơi chẳng thấy buồn,
Nhuộm ánh nắng tà qua mái tóc,
Tôi chờ người đến với yêu đương.
Người ấy thường hay ngắm lạnh lùng
Dải đường xa vút bóng chiều phong,
Và phương trời thẳm mờ sương cát,
Tay vít dây hoa trắng chạnh lòng.
Người ấy thường hay vuốt tóc tôi,
Thở dài trong lúc thấy tôi vui,
Bảo rằng :"Hoa, dáng như tim vỡ,
Anh sợ tình ta cũng vỡ thôi !"
Thuở đó nào tôi đã hiểu gì
Cánh hoa tan tác của sinh ly,
Cho nên cười đáp :"Màu hoa trắng
Là chút lòng trong chẳng biến suỵ"
Đâu biết lần đi một lỡ làng,
Dưới trời đau khổ chết yêu đương.
Người xa xăm quá ! - Tôi buồn lắm,
Trong một ngày vui pháo nhuộm đường...
Từ đấy, Thu rồi, Thu lại Thu,
Lòng tôi còn giá đến bao giờ ?
Chồng tôi vẫn biết tôi thương nhớ...
Người ấy, cho nên vẫn hững hờ.
Tôi vẫn đi bên cạnh cuộc đời,
Ái ân lạt lẽo của chồng tôi,
Mà từng Thu chêt, từng Thu chết,
Vẫn giấu trong tim bóng "một người".
Buồn quá! Hôm nay xem tiểu thuyết
Thấy ai cũng ví cánh hoa xưa
Nhưng hồng tựa trái tim tan vỡ.
Và đỏ như màu máu thắm pha !
Tôi nhớ lời người đã bảo tôi
Một mùa Thu trước rất xa xôi...
Đến nay tôi hiểu thì tôi đã,
Làm lỡ tình duyên cũ mất rồi !
Tôi sợ chiều Thu phớt nắng mờ,
Chiều Thu, hoa đỏ rụng. Chiều Thu
Gió về lạnh lẽo chân mây vắng,
Người ấy ngang sông đứng ngóng đò.
Nếu biết rằng tôi đã lấy chồng,
Trời ơi! Người ấy có buồn không?
Có thầm nghĩ tới loài hoa...vỡ
Tựa trái tim phai, tựa máu hồng? (*)
TTKH
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
HAI SẮC HOA KINH THIÊN
Một mùa thu trước, lúc thành hôn
Đã hứa thương nhau đến hết ... hồn
Vậy mà mới được vài năm lẻ
Chưa chết mà sao đã muốn... chôn!
"Người ấy" thường trơ mặt lạnh lùng
Lúc nào cũng giống trận cuồng phong
Lúc vênh, lúc váo, khi la hét
Lúc khóc bù lu, lúc nạnh hông!
"Người ấy" thường hay móc bóp tôi
Gầm gừ khi thấy bóp tôi vơi
Bảo rằng làm... dở, cho ăn... dở
Nếu muốn thôi thì cứ việc thôi!
Bất kể bạn bè, bất kể chi
Luôn "ca vọng cổ", giọng lâm ly
Nào là khốn khổ, nào lương ít
Quanh năm chỉ biết chuyện suy bì.
Ngồi lê đôi mách với xóm làng
Con cái, chuyện nhà chẳng đảm đang
Khi thì tứ sắc, khi coi bói
Quen mặt chè xôi mọi ngã đàng
Tôi chẳng thấy xuân, chỉ thấy thu
Nhà tôi chẳng khác cái... nhà tù
Vợ tôi đã trở thành bà chủ
Bắt tôi đem đội để bàn thờ
Tôi khổ như điên với miệng đời
Xầm xì to nhỏ chuyện "nhà tôi"
Trời ơi, tôi chỉ mong có phép
"Người ấy" biến mất đi cho rồi!
Buồn quá, lật qua tin mấy báo
Vợ ghen chặt đứt... của chồng nhà
Nếu phải tay tôi mà xử án
Thì đừng mong chỉ ở nhà pha
Tôi nhớ lời "người ấy" bảo tôi:
"Khi nào tôi chết đốt xe hơi
Vàng bạc, nhà lầu, ti vi ... giấy"
Cúng rồi, sao bả hổng đi đờỉ
Tôi thấy đời tôi tối mịt mờ
Giặt đồ, rửa chén, một tôi lo
Đời tôi chẳng khác đời... cô Lựu
Biết tôi chịu khổ đến bao giờ?
Nếu biết rằng tôi đã làm chồng
Vợ là "người ấy" bạn kinh không?
Thà sống độc thân mà rảnh nợ
Thây kệ môi son với má hồng!
P.K.-P.Q.T.-N.A.T.
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
2 comments:
Rất tiếu lâm nhưng mà tuyệt hay !.
Dạ, cám ơn chị HĐ đã khen em nghen. Em nhại thơ TTKh để đùa vui thôi hà. Chứ nếu thật sự rước phải đấng phu quân như vậy thì chắc khi đó còn bận ngồi ... khóc chứ không còn sức để gõ thơ tiếu lâm nữa, phải không hở chị?
Post a Comment