LỠ,
MỘT THOÁNG,
VÔ TÌNH....
LỠ
Lỡ mai về chốn cũ
Lạc lõng
giữa người thân
Quen
nhưng sao...
vẫn lạ
Lòng chợt thoáng
bâng khuâng...
--oOo--
MỘT THOÁNG...
Lỡ một thoáng
và rồi mãi mãi...
Hụt hẫng
rơi
rạn vỡ ngấm ngầm.
Dường như
lỡ...
Phải chăng đã lỡ?
Hỏi có buồn?
Sỏi vẫn lặng câm...
--oOo--
VÔ TÌNH
Ngu ngơ
nên hóa vô tình
Nào hay
lại có dáng mình trong thơ
Chữ hờn
lạc cõi hư vô
Thơ
sầu
trẩy nhánh sương mờ
Lặng đau...
Tứ Diễm - Jan. 12, 1999
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
0 comments:
Post a Comment