BÉ VÀ BANH
Sao anh hẹn chiều nay, rồi không đến
Để em chờ, buồn bã suốt ngày nay
Nhìn phố phường thiên hạ tay cầm tay
Dòng lệ tủi trào dâng nơi khoé mắt...
Anh có biết? Vắng anh, buồn héo hắt
Em biếng cười, biếng nói, chỉ mong Anh.
Nhưng, anh còn mê mải những đường banh,
Vui trận đấu, quên em rồi, anh nhỉ?
Anh cứ trách: "Sao em không chịu nghĩ,
Cứ mè nheo, rồi hờn giận anh hoài...
Anh mê banh, chứ nào phải mê... ai
Em cứ giận, khiến anh thêm buồn khổ..."
Rồi mất công anh đi theo để dỗ
Lau đi dòng nước mắt bé rưng rưng
"Bé hiểu không, anh thương bé vô cùng,
Nhưng bé bắt anh bỏi banh... thật khó..."
Anh xuống nước, thì thầm: "Này, cô nhỏ,
Hứa với em sẽ đúng hẹn lần sau.
Nếu anh quên, nhớ nhéo cho thật đau
Để đền tội anh làm em phải đợi "...
Nghe anh nói, em càng buồn vời vợi
Vì biết anh sẽ lỗi hẹn lần sau
Trót thương rồi, em chẳng biết tính sao
Đành phải chịu một chuyện tình... tam giác:
"Anh - Bé - và Banh ". Sao trời thật ác!
Khiến xui chi cho bé lại gặp anh
Bé thương anh, anh thương bé và... banh,
Anh chẳng chịu bỏ banh hay bỏ bé.
Không gặp bé thì anh hay kể lể
Mà thiếu banh : "Anh chẳng sống được đâu"
Vì thương anh, em đành chịu u sầu
Vào những buổi chiều cuối tuần thật đẹp
Tứ Diễm - Summer 1990
(viết nhân dịp Đại Hội Thể Thao Bắc Mỹ tại Toronto)
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
0 comments:
Post a Comment