Friday, 11 November 2011

Thơ - Ơi, Tuyết

ƠI, TUYẾT

Tự dưng muôn hạt tuyết xôn xao
Phải chăng quà tặng trời vừa giao
Chợt mơ tay ấm ai bên ấy
Biển lòng con sóng bỗng nao nao

Tuyết phủ ngập sân, trắng mái nhà
Nhởn nhơ bay lượn như trêu ta
Ơ, chỉ vài tuần là đến Tết
Mà sao bông tuyết vẫn bung ra

Tuyết hôn lên tóc, rúc vào tay
Giao cảm tuyệt vời trong phút giây
Kỷ niệm chỉ riêng ta, tuyết biết
Chôn vào ký ức chẳng ai hay

Tuyết che đôi mắt, cản tầm nhìn
Ru hồn quên lãng kiếp nhân sinh
Tự dưng tất cả thành vô nghĩa
Đổi cả thế gian một mảnh tình

Tuyết vẫn nhẹ nhàng vây lấy tôi
Điểm tô bức họa đời thêm tươi
Nhạc lòng khe khẽ ngân nga hát
Như rủ cùng đi....
                    trốn...
                                 loài người...

Tứ Diễm - Jan. 13, 2000
[họa giữ nguyên chữ cuối mỗi câu bài Ơi, Đừng của hy-chi)

0 comments:

Post a Comment

 
;